Sau nhiều năm sống trong một căn hộ cao tầng thuộc khu phức hợp sang trọng, người chủ của ngôi nhà nhỏ mang cái tên Dinh – nay đã bước sang tuổi xế chiều – bắt đầu cảm thấy rõ rằng các tiện ích hiện đại không còn đủ để lấp đầy những khoảng trống tinh thần.
Khi con người bước sang một giai đoạn khác của cuộc đời, sự kết nối – với gia đình, hàng xóm, với thiên nhiên và chính mình – trở thành nhu cầu thiết yếu. Với nhiều ký ức lưu giữ, ông quyết định trở lại khu phố cũ nơi từng gắn bó một thời niên thiếu, mua lại mảnh đất nhỏ và xây dựng một ngôi nhà mới. Đây là nơi ông sẽ sống cùng những người chị ruột hiện đang đơn thân, tạo nên không gian quây quần và gắn bó trong những năm tháng còn lại.
Khác với phần lớn những công trình chú trọng tối ưu hóa vật chất và tiện nghi, nhà Dinh được thiết kế xoay quanh trải nghiệm sống – nơi ánh sáng, không gian và cảm xúc trở thành nhân vật chính. Kiến trúc sư lựa chọn một hướng đi giản lược: bỏ đi sự cầu kỳ hình thức, giữ lại những gì cần thiết cho thể chất và dành phần còn lại để nâng đỡ tinh thần. Đồ nội thất được bố trí thấp, gọn, ẩn vào tường. Không gian trở nên nhẹ, thở được, và quan trọng nhất – không làm mất đi khoảng lặng cần thiết cho một đời sống nội tâm sâu sắc.
Ý tưởng hình thành nhà Dinh được khơi nguồn từ trải nghiệm rất riêng: lần cắm trại trong rừng của kiến trúc sư. Khi đứng giữa thiên nhiên hùng vĩ, giữa hai vách đá cao vút tạo nên khe sáng nhỏ, ánh nhìn bị hút vào khoảng trống ấy – luồng sáng mảnh nhưng đầy sức nặng. Cảm giác vừa choáng ngợp lại vừa bình thản, khiến người ta đặt lại câu hỏi về sự tồn tại của con người trong dòng chảy của không gian và thời gian. Không chỉ là hình tượng vật lý, khe sáng ấy còn là biểu tượng cho cái mong manh, ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa của đời sống con người.
Từ cảm hứng đó, nhà Dinh được định hình như một khối hộp rỗng hình chữ nhật. Hai khối trụ tròn đặt ở đầu và cuối nhà làm nhiệm vụ chịu lực cho mái, kết hợp cùng hai khe sáng dọc theo chiều dài nhà – tạo thành trục dẫn ánh sáng và gió xuyên suốt. Không gian bên trong được tổ chức quanh trục này, tạo nên cảm giác bị hút vào chiều sâu, rồi tỏa sáng trở lại.
Trong ngôi nhà, ánh sáng không chỉ là yếu tố kỹ thuật – nó là người kể chuyện thầm lặng, là dòng chảy kết nối nội tâm và hiện thực. Đối với một người chủ nhà cao niên, ánh sáng trong nhà giúp ông nhìn thấy nhiều hơn chính những gì đang diễn ra: ánh sáng trở thành nhịp thở, là đồng hồ sinh học và là chất dẫn cho cảm xúc.
Mỗi ngày trôi qua đều là hành trình của ánh sáng. Sáng sớm, nắng xuyên qua khe hẹp, đổ bóng mềm lên mặt trụ cong tạo thành những đường viền sáng mảnh như sợi chỉ. Đến trưa, ánh sáng mở rộng, tràn đầy khắp không gian, giúp căn nhà trở nên rõ ràng, vững chãi – như lời khẳng định về sự hiện diện. Chiều đến, ánh sáng dịu xuống kéo theo sự chậm lại, khiến người sống trong đó cũng tự nhiên bước vào trạng thái tĩnh lặng, trầm tư.
Ánh sáng ấy dịch chuyển chậm rãi, không phô trương nhưng luôn hiện diện – phản ánh quá trình nội tâm hóa của những ai đã gần như sống trọn một đời người: từ năng động sang trầm tĩnh, từ mong cầu sang chấp nhận. Không cần quá nhiều lời, ánh sáng là cách kiến trúc sư giúp gia chủ cảm nhận rõ ràng hơn vị trí của mình trong không gian và thời gian. Không gian không bị lấp đầy, mà được giữ rỗng để tinh thần có chỗ trú ngụ. Những khoảng trống không làm nhà trở nên đơn điệu, mà ngược lại – trở thành những bề mặt để ánh sáng “vẽ” nên chuyển động tinh tế của ngày tháng.
Các yếu tố nội thất và vật liệu trong nhà Dinh cũng được lựa chọn kỹ lưỡng để nhường chỗ cho ánh sáng phát huy vai trò. Tường phẳng, bê tông mịn, màu trung tính – không có bất kỳ bề mặt nào “cạnh tranh” với ánh sáng. Hệ trụ tròn không chỉ làm nhiệm vụ kết cấu, mà còn là “màn chiếu” hoàn hảo cho ánh sáng đổ bóng và phản chiếu. Nội thất sát tường, gọn, gần như “biến mất” khỏi không gian thị giác.
Dinh không phải là một ngôi nhà bất động. Sự kết hợp giữa kiến trúc, ánh sáng và tiết chế nội thất tạo nên không gian sống không phô trương nhưng đầy chiều sâu, với tiết tấu riêng thay đổi theo từng khoảnh khắc: theo giờ trong ngày, theo mùa trong năm, theo ánh sáng và cả theo tâm trạng của người sống trong đó. Đó là nơi người già có thể nhìn lại một đời, suy ngẫm mà không bị xao động bởi những lớp thừa thị giác. Ngôi nhà trở thành bạn đồng hành, chứng nhân và cũng là nơi chốn cuối cùng để con người trở về – cả về mặt thể chất lẫn tinh thần.
Nhà Dinh là minh chứng cho khả năng của kiến trúc trong việc chữa lành và nâng đỡ. Không cần phô bày kỹ thuật hay vật liệu xa xỉ, ngôi nhà chọn cách lùi lại để ánh sáng lên tiếng, để không gian thở, và để con người được sống trọn vẹn hơn với chính mình. Trong thế giới ngày càng vội, có lẽ điều ta cần chính là một nơi chậm rãi như thế – đủ yên để cảm nhận, đủ sáng để hồi tưởng, và đủ tĩnh để sống sâu.