Với tôi, những bức tranh đá này (triễn lãm tranh “ký tự đá” – Nhặt và Cảm) như những con mắt không chớp. Không trừng trừng chọc đục bản thể người đối diện, mà ánh nhìn đầy an nhiên như đã lìa bỏ được tạp niệm. U buồn và thật hiền với đời sống.
Cho nên, những cặp đôi như nguyên lý âm dương, dù có được sắp đặt tình cờ, bất chợt hạnh ngộ hay cố ý, rồi tưởng chừng đá vô tri bỗng bất ngờ khai khẩu, rằng hãy sống, yêu thương, đau xót, mừng vui. Tôi đọc ở từng viên đá trên tranh một nguồn năng lượng của núi lửa tái sinh sau những nham thạch phun trào, để từ đó cây trường sinh sẽ mọc.
Nếu tác giả – nhà báo Nguyễn Thanh Minh – trần tình rằng, bệnh đau cột sống trong phút leo- cầu-thang- chạm-tuổi- 70, là do ngồi xếp đá thành tranh, thì đó cũng chẳng có gì lạ. Nghệ thuật đến là tình cờ, nhưng để nắm nó thì đành chịu “nghề chơi cũng lắm công phu”. Và vì thế sự tình cờ này là một cơn “đày đọa” tự rước.
Một trái tim nhờ đá cất lời, tưởng ngồi trên đá mà chơi, ai ngờ Nối vòng tay lớn. Tình cảm tha thiết với đời sống, được gửi dưới nhiều góc nhìn khác nhau, từ ngôi sao xa xôi có đứng một mình cũng tìm đến kết đôi, lẽ phải lương tri là gì nếu không phải là bàn tay nâng niu đời sống. Tác giả cũng không làm ngơ trước máu bao thế hệ đã và đang nhỏ xuống nơi biển đảo xa xôi để giữ từng hải trình cha ông để lại (Giữ yên biển đảo).
Những bậc thang, vòng tay, kim tự tháp, đồng hồ, chiếc lá, cả niềm tin về sự trỗi dậy của rất nhiều cây, nhiều cánh rừng như sự sống là phép thần thánh mà không thế lực nào ngăn cản được. Những biểu trưng khác nhau về hình thể, màu sắc, dù có bộc bạch rằng mình không muốn triết lý gì cả, nhưng rõ ràng, dù biểu hiện dưới bất kỳ hình thái nào, thì cũng dễ thấy tác giả đồng qui mọi thứ về nhất thể. Bày biện cuộc chơi âm dương từ điều hiển nhiên của tồn tại thực hữu, mà muốn duy trì nó, thì hãy nương theo nó mà sống bằng tình yêu. Có lẽ nên cất khúc Lời đá vàng từ đây.
Tôi cũng nhận thấy ở đó Hà Đồ – Lạc Thư trong Kinh Dịch được tái hiện bằng vô số con đường, nếu nhìn kỹ nhiều bức hình, trung điểm của nó bao giờ cũng chiếm choán và chiếm đa số trong triển lãm này. Đó là thổ, là Đá, là con số 5. Dù nó là số trung tâm, là trời đất, ngũ hành 4 mùa có nó cả, nhưng sao thấy chẳng đặng đừng, bởi cuộc chơi này hẳn sẽ không dừng, mà 5 là lẻ, là dương, đâu có được, mình ông thì buồn quá, phải có người nữa vỗ đá mới thoát nhịp cô đơn chứ?
- Xem thêm: Nhà báo Thanh Minh – Nhặt & Cảm