Xuống sân bay quốc tế của Zambia, đoàn chúng tôi lên xe đến thủ đô Livingstone của đất nước này. Mọi người hơi ngạc nhiên vì thủ đô ở đây giản dị như một thị trấn nhỏ của nước Mỹ. Ở cạnh Nam Phi nhưng Zambia có bộ mặt khá tương phản với quốc gia láng giềng giàu có. Là nước nông nghiệp lạc hậu, mấy năm nay Zambia thu hút du khách quốc tế được là nhờ thác nước Victoria lừng danh.
Vùng đất mang tên Khói Sấm Sét
Nằm giữa biên giới Zambia và Zimbabwe, Victoria được xem là một trong những thác nước lớn nhất và đẹp nhất thế giới. Dòng sông Zambezi bình lặng chảy đến hẻm núi Victoria Falls thì đột ngột rơi xuống vực đá sâu 130 mét. Vực đá này chạy thẳng tắp với chiều dài hơn 1,7 cây số tạo nên khung cảnh cực kỳ hùng vĩ. Bề rộng của Victoria Falls gấp hai lần Iguassu Falls của Nam Mỹ và có nét đặc sắc do không bị đứt đoạn. Khi mực nước sông Zambezi dâng cao, dòng nước đổ xuống Victoria trông giống như một bức màn nước khổng lồ. Vì hẻm vực thác quá sâu nên làn bụi nước tung bắn lên như mây mù che khuất cả đáy vực.
Toàn thác được chia ra làm 16 điểm để du khách thưởng ngoạn. Đứng ở đâu người ta cũng có thể nhìn thấy dòng nước chảy cuồn cuộn không ngừng, bọt nước bắn lên trắng xóa, có chỗ văng lên cao cách xa cả 60km. Đặc biệt hơn là vào lúc sáng sớm, ở khoảng cách 10km, người ta vẫn nhìn thấy các màu sắc cầu vồng kỳ ảo giữa làn hơi nước từ mặt thác bốc lên cao hơn 300m. Đây là một trong các địa điểm du lịch hiếm hoi ở châu Phi được UNESCO công nhận là di sản thế giới.
Đứng bên phía Zambia, chúng tôi chỉ thấy nước thác đổ xuống ầm ầm theo chiều ngang của thác. Không thể bước xa hơn để thấy nước chảy đi đâu vì rất nguy hiểm, sơ sẩy là trượt chân mà không ai dám ra cứu. Thác còn hoang sơ nên không có gì che chắn bảo vệ, chỉ sơ ý một chút là đời chấm dứt và mất xác luôn. Các con đường lên dốc, xuống dốc và quanh co còn để nguyên tình trạng như đường rừng của thổ dân. Nước thác cứ đổ ầm ầm, đến gần thác là phải mặc áo mưa mà đi nếu không muốn bị ướt sũng. Xa xa còn thấy cây cầu sắt đối diện với thác có tên Victoria Falls Bridge. Khi băng qua cái cầu sắt dài này để đến phía bên kia của một khu núi khác, dù trời đang nắng thì mọi người vẫn phải tiếp tục mặc áo mưa do bọt nước thác văng lên cộng hưởng với sức gió thổi rất mạnh làm cho ai nấy như đang đi dưới một cơn mưa lớn.
Quanh thác là rừng châu Phi với những thân cây nghiêng vẹo theo gió và nước. Các con đường mòn đi dọc theo con thác hoang dã và đẹp tuyệt vời. Lần theo đó, chúng tôi đến được một chỗ hơi trũng sâu xuống bên cạnh miệng thác mà thổ dân quen gọi là hồ tắm thiên nhiên. Trước khi có tên Victoria, thác được thổ dân gọi là Mosi Oa Tunya, có nghĩa là Khói Sấm Sét. Cái tên này thật hợp với dòng nước cuồn cuộn đổ như mưa như bão, tung bọt trắng xóa giữa núi ngàn và âm thanh rền vang hàng cây số. Theo các nhà nghiên cứu, Victoria hình thành vùng sương mù liên tục rộng lớn nhất trên thế giới. Sương mù ở đây thậm chí có thể nhìn thấy được từ cách xa 50km.
Du thuyền trên sông Zambezi
Buổi chiều chúng tôi về lại Khách sạn Zambezi Sun Hotel. Phòng khách sạn được trang trí trên tường bằng những tranh vẽ hình vòng, lượn như vẽ rắn hay hình tam giác mang đậm chất mỹ thuật Phi châu. Từ phòng khách sạn, du khách thoải mái nhìn ngắm nai, ngựa vằn, khỉ thong thả qua lại trên bãi cỏ rộng mênh mông ngoài cửa sổ.
Tối đó đoàn dùng cơm tối kiểu Phi châu với các món truyền thống chế biến từ bắp ngô, dùng với cà ri thịt cá sấu. Đang ăn, có một con khỉ cả gan vào chộp đồ ăn ngay trên bàn. Người phục vụ nói rằng sự việc này xảy ra thường vì khách sạn xây ở trong rừng.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi trở lại khu thác lần nữa. Mọi người ghé qua Ghế Quỷ, một bể bơi được hình thành tự nhiên gần miệng thác. Vào khoảng thời gian tháng 9 đến tháng 12, dòng chảy con sông ở mức an toàn, khách du lịch có thể bơi trong bể gần sát tới mép thác mà không sợ tiếp tục trôi tuột và rơi xuống họng thác.
Đoàn vừa đi vừa hỏi thăm để tới được cây cầu Livingstone Bridge bắc giữa hai nước Zambia và Zimbabwe. Mục đích là nhìn kỹ và tìm ra câu trả lời rằng với lượng nước thác đổ ào ào như vậy, nước sẽ chảy về đâu. Chính trên cây cầu này, thắc mắc được trả lời thỏa đáng. Từ đây người ta mới có thể nhìn toàn cảnh của thác từ đầu nguồn tới vực sâu. Cây cầu do người da trắng xây dựng đã tròn 100 năm tuổi vào năm 2005. Tại giữa cầu có một lằn vẽ biên giới – đây là đường ranh giới phân chia hai nước Zambia và Zimbabwe. Có lính gác cầu nhưng có lẽ an ninh lỏng lẻo vì người bán rong bên Zimbabwe đã theo chân chúng tôi vào tận trong nước Zambia nài nỉ mua hàng lưu niệm. Riêng chúng tôi không được vào sâu bên Zimbabwe vì không có visa. Mọi người rất thích anh chàng bán hàng rong. Các sản phẩm lưu niệm của anh đều do dân địa phương làm và không thấy bóng dáng sản phẩm Trung Quốc. Sản phẩm bằng gỗ đẽo gọt tinh xảo như con hươu cao cổ, voi, sư tử, khỉ, nai… làm quà mang về nhà thật đáng đồng tiền.
Buổi chiều, chúng tôi lên du thuyền Africa Queen dọc theo sông Zambezi. Gió mát, không khí trong lành tuyệt đối. Đoàn sẽ đi tới tối để xem mặt trời lặn trên sông. Sông Zambezi là con sông lớn thứ tư tại châu Phi, chảy qua sáu quốc gia và sau cùng sẽ đổ ra Ấn Độ Dương. Dòng sông rộng mênh mông và thật yên tĩnh, trái với cảnh thác nước đổ ầm ầm hôm qua. Dọc bờ sông, chúng tôi đã trông thấy từng đàn hà mã, hươu cao cổ xuống uống nước, lác đác thấy vài con cá sấu nằm phơi nắng gần bờ. Tất cả những con vật đều đang được sống trong môi trường hoang dã tuyệt đối.
Thuyền di chuyển chậm chậm ra giữa dòng, ánh sáng cuối ngày chưa tắt hẳn, rồi các chú vịt trời sà xuống mặt nước thật tự nhiên. Khi mặt trời dần lặn xuống phía tây, ánh nắng dần thưa thớt và tô sắc vàng trên một khúc sông huyền ảo. Hoàng hôn thì ngày nào cũng có, nhưng để có khoảnh khắc bình yên hoàn hảo ngắm nhìn mặt trời lặn giữa đại ngàn thì thật chúng tôi đã may mắn vô cùng.
- Ảnh Safari Source
- Tuấn Vinh