Đã là con người, ai cũng có kỷ niệm. Kỷ niệm là ký ức, là những điều gợi nhớ, hay đơn giản chỉ là những điều mang đến cho mình nụ cười và nước mắt. Có khổ đau, có hạnh phúc. Có sự cô đơn, có niềm nuối tiếc… Đã là kỷ niệm thì sẽ không bao giờ quên và sẽ không bao giờ phải hối hận về nó, có thể là những kỷ niệm đẹp nhưng cũng có thể là những niềm đau.
Kỷ niệm là ngày hôm qua. Kỷ niệm đôi khi bé như cái kẹo. Kỷ niệm với một con chó, con mèo, con gà, cái trứng. Kỷ niệm đòn roi, những lần “phá làng, phá xóm”. Con người lớn lên, già đi, kỷ niệm chồng chất, cuốn sách đời dày thêm. Kỷ niệm một chiều mưa, một tối mùa đông, một ngày nắng bỏng da… Mỗi thời khắc trôi đi đều trở thành kỷ niệm. Nếu mỗi người trên thế gian này góp kỷ niệm của mình vào một kho thì có lẽ đó là kho chứa lớn nhất hành tinh. Nhớ về kỷ niệm đôi lúc ngộp thở vì nhiều quá!
Bạn bè gặp nhau ôn lại kỷ niệm, có khi ôm bụng cười mà nước mắt tuôn rơi. Cái ngày đói khổ, xất bất xang bang, nếu không có một bàn tay chìa ra chia sẻ những đồng bạc cuối cùng thì nghĩ đến tự tử chứ chẳng chơi.
Kỷ niệm không chỉ đẹp mà còn là những ký ức đau thương. Đôi khi chính những nỗi nhớ đau đớn ấy khiến con người lớn lên, mạnh mẽ, biết sống, biết yêu thương.
Có lẽ gia đình là nơi nhiều kỷ niệm nhất mà ở thì hiện tại những thành viên thường không chú ý hay xem thường, bỏ qua. Đi chơi với bạn mang đôi dép xỏ ngón, đứa này đạp chân đứa kia đứt quai. Con về nhà loay hoay mãi không biết cách gắn quai vào. Mẹ từ dưới bếp đi lên đưa một chiếc đũa bảo con luồn quai dép. Con lóng ngóng không xỏ được vì chưa bao giờ làm. Mẹ giành lấy. Kỳ diệu thay bàn tay mẹ nhỏ vậy, lực yếu vậy mà sao mẹ luồn cái quai dép nhẹ nhàng, êm ru. Là bởi mẹ từng có quá nhiều kỷ niệm thời bé bị đứt quai dép như thế này, có những đôi dép mòn vẹt mà cái quai vẫn chắc hay có những đôi dép cứ tuột quai hoài… Kỷ niệm của mẹ thành kỷ niệm của con khi mẹ kể cho con nghe chuyện ngày xưa về đôi dép.
Kỷ niệm vui hay buồn đôi lúc nhớ lại đều khiến rưng rưng. Đó là kỷ niệm về những người đã khuất hay một thời đã xa với nhiều khốn khó và đã vượt qua được.
Con nhớ lại những lần làm mẹ buồn. Có đứa con nào không từng một lần làm mẹ phải buồn? Vào thời điểm trong quá khứ ấy con nào hay biết những giọt nước mắt khóc thầm của mẹ. Thời gian trôi, mẹ không còn nữa con mới nhận ra. Cuộc sống trôi hoài không dừng lại cho đến khi đứa con của con lớn lên gây ra nỗi buồn cho cha mẹ, một lần nữa cứa thêm vào nỗi đau, ừ thì đã có một thời mình từng làm cho mẹ mình phải khóc!
Nghĩ về kỷ niệm để thấy thương yêu và tha thứ là hai điều quan trọng nhất cần phải có trên cuộc đời này. Đừng nghĩ tha thứ là cao cả mà hãy nghĩ tha thứ để lòng mình an. Bỏ qua để sống tiếp. Tha thứ là cho mình, vì mình chứ không phải cho người khác. Yêu thương để cuốn sách kỷ niệm đời có thêm nhiều giai điệu dịu êm mỗi khi nhớ về.
Nếu hỏi, làm sao để có giấc ngủ nhanh, câu trả lời đơn giản nhất, dễ nhất có lẽ là hãy nhắm mắt và nghĩ về những điều vui vui. Có người trả lời, cuộc sống không vui lấy đâu ra điều vui mà nghĩ. Đúng là, đời không ai giống ai. Nếu có những cuộc đời toàn màu hồng thì cũng có những cuộc đời xám đen từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc. Quan trọng là, làm sao trong cái màu xám đen ấy nhặt ra được vài mảng sáng tươi để mà nghĩ về. Kỷ niệm dù vui hay buồn đều đẹp bởi nó đã thuộc về quá khứ.
Kỷ niệm vuông tròn, đủ hình hài là vì thế. Yêu thương luôn là cách cho đi và nhận về những kỷ niệm đẹp, nhưng không hề dễ.