Dù rất yêu Paris, nhưng mỗi lần đến Paris, tôi lại tìm đến với “cô em họ” Saint Mandé nhỏ xinh nằm cạnh Paris tráng lệ…
Saint Mandé nằm giữa quận 12 của Paris và cổng vào kinh thành. Từ ngoại ô, đi qua “Porte Vincienne” nằm ngay Saint Mandé mới vào được Paris. Thành phố này được dân Paris xem như vẫn thuộc về thủ đô, vì vẫn nằm trong hệ thống xe điện ngầm Paris, không phải mua thêm vé RER dành cho vùng ngoại ô.
Thế nhưng, người dân Saint Mandé chưa hẳn đã vui lòng khi được tiếng dân thủ đô. Họ cho rằng thành phố của mình không việc gì phải phụ thuộc vào Paris, rằng những gì nơi đây đang sở hữu còn khiến dân trung tâm Paris phải thèm muốn.
Rừng Vincienne
Nhắc đến Saint Mandé, người ta nghĩ ngay đến khu rừng Vincienne xinh đẹp, trải dài từ lâu đài Vincienne đến tận khu dân cư sinh sống. Nơi đây khung cảnh rất an lành, những con thú nhỏ dễ thương như sóc, thỏ, nhím… vẫn thình lình xuất hiện trước con người. Những chú chim sẻ, quạ, bồ câu… luôn bạo dạn tìm kiếm thức ăn khi thấy có người đi ngang.
Trong rừng có một hồ nhỏ rất nên thơ. Mọc ven hồ là những cây thông xanh rì thẳng đứng, những hàng liễu rủ bóng mơ mộng, những cây sậy khiêm tốn nép mình… Trong hồ, đàn thủy cầm tung tăng đùa giỡn. Này là một gia đình vịt nâu đầm ấm tìm mồi, một đôi thiên nga chung tình đang sánh vai thong thả, những chú vịt xám xao xác tranh ăn…
Người dân Saint Mandé rất yêu khu rừng của mình, yêu luôn cả những sinh vật bé bỏng bên trong. Hằng ngày, các cụ già ở những chung cư ven rừng đem bánh mì khô, rau tươi rói và những miếng cá nhỏ để làm quà cho các con thú dễ thương. Lần nào ra hồ dạo chơi, chúng tôi cũng bắt gặp những cụ già thân thiện này.
Họ bắt chuyện với khách, huyên thuyên về một giống vịt nào đó hay say sưa thuyết giảng về cách thức rừng thay lá vào mùa đông. Không chỉ có các cụ già, giới trẻ cũng thích vào rừng chạy bộ, đạp xe, tập thể dục. Những ngày nắng ấm, không chỉ có dân Saint Mandé mà dân Paris cũng chạy xe đến đây để tận hưởng thiên nhiên trong lành.
Những bông hoa hiền hòa
Ở Saint Mandé, du khách vẫn thường bất ngờ rơi vào một khoảnh đất trống trồng toàn hoa dại bé li ti. Nói rằng bất ngờ vì nhiều lúc đang đi giữa những khu phố sang trọng, đang nghe tiếng xe hơi chạy qua, thế rồi những bông cúc trắng bé bỏng xuất hiện, khiến người ta chỉ muốn sà xuống ôm chúng vào lòng.
Có một lần, từ tiệm bánh mì thơm lừng bước ra, tôi cũng choáng ngợp khi rơi vào một khoảnh đất với những bông mỹ nhân (coquelicot) đỏ hồng e lệ. Mỹ nhân là một loại hoa dại nhưng có nhan sắc không thua kém gì những loại hoa cần sự chăm sóc chu đáo. Hoa có thân mềm ẻo lả, những chiếc cánh đơn giản màu đỏ, một cái nhụy sẫm màu bên trong. Dân Pháp rất mê hoa mỹ nhân và thường dùng chúng như một biểu tượng của cái đẹp.
Nhiều nhà tạo mẫu cũng lấy cảm hứng từ hoa mỹ nhân (như Kenzo) và sáng tác nhiều bài hát nhắc đến loài hoa này. Hồi nhỏ khi đi học, chúng tôi vẫn thường hát câu “J’ai descendu dans mon jardin pour y cueillir du romarin. Gentil coquelicot, Mesdames, gentil coquelicot nouveau” (Tạm dịch “Tôi bước xuống khu vườn của mình để hái cây hương thảo. Hoa mỹ nhân thân thương, quý bà ơi, hoa mỹ nhân thân thương nè”).
- Xem thêm: Đi chợ đồ xưa Saint Ouen ở Paris
Câu hát thánh thót, cao vút, bay bổng. Tôi tưởng tượng hoa mỹ nhân chắc kiêu sa lắm. Ai ngờ, hoa hiền hòa, giản dị, mọc đơn giản bên vệ đường thế này. Thành phố Saint Mandé cũng vậy, đây là khu trú ngụ của giới giàu có, quý tộc, sang trọng. Thế nhưng ngoài những ngôi nhà kiên cố là thiên nhiên hiền lành bao bọc xung quanh, tạo một cảm giác bình yên và được che chở.
Những chú ngựa oai phong
Mỗi lần đến Saint Mandé, tôi đều có may mắn được thấy đội diễu hành bằng ngựa dạo qua. Khi thì những chú ngựa được đưa ra ngoài vận động sau những ngày đông lạnh giá, khi thì thành phố đang chuẩn bị diễn tập cho ngày Quốc khánh Pháp…, Cũng có lúc lại là những em bé xinh tươi cưỡi trên những chú ngựa lùn pony thong dong vui vẻ.
Nhờ có đường phố yên tĩnh, rộng rãi và khu rừng xanh mượt Vincienne nên Saint Mandé được Paris giao trọng trách huấn luyện những chú ngựa oai phong. Một buổi sáng đẹp trời khi đi dạo gần khu vực lâu đài Vincienne, tôi bất ngờ thấy đoàn diễu hành xuất quân và bắt đầu diễn tập.
Các anh lính đẹp trai cao lớn ngồi trên những con tuấn mã hùng dũng. Họ tập đi vòng tròn, tách nhóm, nhập nhóm, phi nước kiệu nhịp nhàng và cuối cùng là nhạc trỗi lên từ những chiếc kèn xinh xắn. Một viên cảnh sát đứng giữ trật tự rất tự hào khoe với chúng tôi rằng đội diễu hành đã trình diễn ở điện Champs Elysées. Ông còn thuyết giảng một hồi về cách chọn ngựa, cách chăm sóc và tập luyện với ngựa.
- Xem thêm: Thành phố ương bướng
Ông khuyên chúng tôi nên đến thăm trường huấn luyện ngựa. Do trường cũng gần đó, nên chúng tôi cũng thu xếp ghé qua một lần. Ở đây, những phụ huynh đưa con mình đến tập cưỡi ngựa. Họ là dân tại Saint Mandé, Paris và cả những vùng lân cận. Nhìn họ vuốt ve, nựng nịu, âu yếm những chú ngựa, mới thấy cuộc sống đô thị không làm cho người dân nơi đây mất đi tình yêu thiên nhiên và thú vật. Rất trân trọng việc Saint Mandé giữ lại khu rừng Vincienne xinh đẹp, những người dân nơi đây cho biết họ sẽ bảo vệ đến cùng chốn thiên nhiên yên lành còn sót lại này.
Lâu đài Vincienne
Nằm ngay trong khu dân cư sang trọng và thấp thoáng sau những tán cây rừng là lâu đài Vincienne. Không thuộc hàng đẹp nhất về mặt kiến trúc nếu so sánh với những tòa lâu đài tráng lệ khác nằm rải rác khắp nước Pháp, nhưng Vincienne vẫn xứng đáng là niềm tự hào của người dân Saint Mandé.
Là nơi được các vị vua chúa cho xây dựng để tiện cho việc săn bắn trong rừng, ngày nay Vincienne được dành cho các hoạt động văn hóa và thể thao của thành phố. Tuy là nơi công cộng nhưng bạn chỉ có thể dạo trong sân, còn muốn vào bên trong thì phải mua vé. Tiền bán vé sẽ dùng vào việc trùng tu lâu đài vốn rất tốn kém hằng năm.
Tôi đến Saint Mandé nhiều lần và lần nào đến cũng muốn vào thăm lâu đài Vincienne. Không chỉ có các di tích cổ sót lại, Vincienne còn cuốn hút nhờ chính những hoạt động đang diễn ra tại đây. Chẳng hạn, đó là các đôi uyên ương vào lâu đài để chụp hình lưu niệm. Những cô dâu chú rể rạng ngời hạnh phúc đứng tạo dáng trong sân lâu đài trông thật xúc động. Trong lần gần nhất đến Saint Mandé, tôi gặp một cặp khác màu da: Cô dâu trắng ngần duyên dáng bên chú rể đen bóng khỏe mạnh. Khi tôi tỏ ý muốn chụp hình chung, họ vui vẻ đồng ý và còn nói rằng bức hình này “xứng đáng đoạt giải hòa bình” vì có đủ ba màu da!
Mình có nhà ở Saint Mandé
Nhà chúng tôi là một căn hộ nằm rất gần chiếc hồ lãng mạn, mở cửa sổ là đã trông thấy cây rừng, giữa đêm vắng có thể nghe tiếng chim chao chác gọi nhau. Tôi thích đi bộ đến tiệm bánh mì gần nhà, mua một chiếc baghette thơm lừng, chưa kịp về đến nhà đã bẻ ăn dọc đường. Bánh mì giòn rụm, tan trên đầu lưỡi, để lại cái hậu ngòn ngọt của những hạt lúa mì.
Chúng tôi cũng thường ra hồ, gọi những con thiên nga đến ăn vụn bánh mì và thích thú ngắm chúng nghển cái cổ thanh tú ra như muốn cảm ơn. Đặc biệt, cảm giác trở về nhà sau khi đi bộ “rã” chân, ngước nhìn ban công nhà mình mọc xum xuê những bông hoa xinh đẹp… thì thật khó tả. Đó là một căn hộ ấm cúng, nơi bà mẹ tinh thần Michelè Jouannauld của tôi đã trú ngụ từ mấy chục năm qua. Bà từng sang Việt Nam du lịch nhiều lần, thích đạp xe chạy thong thả giữa phố phường Sài Gòn, mê món phở gà, khoái trang trí nhà cửa theo phong cách thuần Việt.
Michelè Jouannauld người gốc miền Nam nước Pháp nhưng đã sinh sống và làm việc ở Paris trong suốt thời kỳ tuổi trẻ. Bà định cư ở Saint Mandé từ hơn mười năm nay. Dù bà đã đi du lịch nhiều nơi trên thế giới, khắp năm châu đều có dấu chân bà, nhưng nơi chốn bà yêu quý nhất vẫn là Saint Mandé duyên dáng và yên lành.
Bà cho rằng không nơi nào có thể mở cửa sổ ra đã gặp rừng, đi vài bước đã là hồ và cách vài mét đã là hầm xe điện dẫn đến Paris phồn hoa. Tôi yêu Saint Mandé cũng là vì nơi đây có nhà của Michelè và tôi luôn xem căn hộ xinh xắn của bà như chính căn nhà mình. Và vì thế, đừng ngạc nhiên khi nghe tôi tự hào nhận rằng “Mình có nhà ở Saint Mandé”.