Tọa lạc bên dòng sông Sài Gòn, căn shophouse tân cổ điển từng là một phần trong “bức tường” dài ngăn cách cộng đồng với thiên nhiên giờ đây được tái sinh thành một công trình mở, nơi kiến trúc, con người và dòng sông bùi ngùi gặp lại nhau sau thời gian dài bị chia cắt. Dự án không gian cafe Dom-Ino Hub là kết quả từ sự đồng cảm sâu sắc giữa chủ đầu tư và nhóm thiết kế, trong đó mục tiêu cốt lõi là chuyển hóa một không gian kín đáo, biệt lập trở nên đa năng, ngập tràn ánh sáng, gió và cây xanh.

Cấu trúc được tổ chức lại xoay quanh ba yếu tố chính: mặt sàn mở, khung kết cấu nhẹ và hệ mái hiên dốc – một cách diễn giải mang tính địa phương từ hệ thống Dom-ino của Le Corbusier. Nếu hệ Dom-Ino gốc nhấn mạnh khung sàn bê tông cốt thép tự do, thì phiên bản địa phương tại đây được điều chỉnh để phù hợp với điều kiện khí hậu nhiệt đới: khung thép nhẹ, mái hiên rộng che nắng, không gian thông thoáng và gần gũi với cảnh quan sông nước. Tất cả đều hướng đến sự thích nghi sinh thái và văn hóa bản địa.


Tại góc công trình hướng ra sông, nơi từng bị bịt kín và tách biệt nay được mở rộng hoàn toàn với hệ mái uốn cong nhẹ nhàng gợi nhắc hình dáng những ngôi nhà cộng đồng truyền thống. Mái được phủ lớp mây đan thủ công, vừa giúp làm dịu vẻ thô cứng của hệ khung thép, vừa tạo nên chất cảm mềm mại, gần gũi. Cấu trúc này không chỉ là biểu hiện thẩm mỹ mà còn mang ý nghĩa biểu tượng về sự trở lại của cộng đồng bên bờ sông.

Điểm nhấn thị giác chính là cầu thang xoắn màu xanh lam rực rỡ, đóng vai trò như trục điêu khắc trung tâm, dẫn dắt chuyển động theo từng lớp chức năng: từ quán cà phê đến không gian triển lãm và khu làm việc chung. Thiết kế linh hoạt này cho phép các hoạt động thường nhật diễn ra đan xen, liên tục, trong một hệ sinh thái không gian được mở rộng tối đa. Chức năng không gian không bị cố định trong giới hạn khung tường, mà được hòa quyện nhờ vào cách tổ chức mặt bằng và dòng chuyển động tinh tế. Cách tổ chức mặt bằng phi tuyến tính này khơi gợi cảm giác tự do, phi cấu trúc, rất gần với tinh thần “open architecture” – kiến trúc mở, nơi người dùng là những nhà thiết kế đồng sáng tạo không gian. Tính linh hoạt là một trong những chiếc chìa khóa giúp Dom-Ino thích nghi với đời sống cộng đồng đương đại.



Không gian được xử lý như một chuỗi lớp lọc: từ ngoài vào trong, từ cứng đến mềm. Lớp rào thô được tháo bỏ, thay bằng các lớp hiên, rèm, vật liệu đan tay, cây xanh và ánh sáng. Những lớp này đóng vai trò “chuyển tiếp vi khí hậu”, không chỉ tạo thẩm mỹ mà còn điều hòa nhiệt, che nắng, lọc bụi – giải pháp vi mô nhưng hiệu quả trong bối cảnh đô thị nhiệt đới nóng ẩm. Những mảng xanh không chỉ là lớp nền thị giác mà còn đóng vai trò then chốt trong việc tái thiết lập mối quan hệ bị gián đoạn giữa kiến trúc và tự nhiên, giữa con người và dòng sông đã từng gắn bó mật thiết với đời sống nơi đây.

Điều đặc biệt là mọi sự can thiệp trong công trình đều hướng đến việc tháo bỏ các rào cản không chỉ về mặt vật lý, mà còn về mặt tâm lý. Những bức tường dày từng hiện diện để bảo vệ sự riêng tư giờ đây được thay thế bằng khung thép nhẹ và hệ cửa mở lớn. Sự chuyển hóa ấy thể hiện quan điểm sống mới: sống chan hòa, sống mở và sống gắn kết với bối cảnh tự nhiên – xã hội quanh mình.
Dom-Ino không chỉ là một công trình kiến trúc, mà còn là nỗ lực kể lại câu chuyện bị lãng quên: Câu chuyện về sự gắn bó hữu cơ giữa con người, môi trường sống và ký ức sông nước đã định hình nền văn hóa địa phương. Bằng cách tháo bỏ rào cản vật lý và tâm lý, dự án mang lại cảm giác nhẹ nhõm, thư thái và mời gọi sự hiện diện sống động của cộng đồng trở lại bên dòng sông quen thuộc.
Dom-Ino cho thấy kiến trúc có thể làm nhiều hơn là tạo hình không gian – nó có thể chữa lành, tái kết nối và làm sống lại những mối quan hệ từng bị ngắt quãng. Giữa lòng thành phố đang thay đổi từng ngày, công trình là một điểm lặng – nơi con người có thể lắng nghe thiên nhiên, lắng nghe chính mình và cộng hưởng cùng ký ức của dòng sông Sài Gòn.

Thông qua sự can thiệp tinh tế, tôn trọng hiện trạng và bối cảnh địa phương, Dom-Ino không chỉ là một công trình để chiêm ngưỡng mà còn là một không gian để cảm nhận. Cảm nhận sự chuyển động của gió qua hành lang, ánh sáng lướt qua mái rơm, cây xanh vươn mình dưới mái hiên – tất cả như kể lại câu chuyện tưởng chừng đã lùi xa. Trong thời đại mà tốc độ đô thị hóa đang cuốn phăng những mối liên kết cũ, Dom-Ino là lời nhắc nhở dịu dàng: rằng đôi khi chỉ cần tháo bỏ một bức tường, ta đã có thể tìm lại được chính mình và thế giới xung quanh.
Cuối cùng, thiết kế Dom-Ino còn mang tính chất phê bình nhẹ nhàng đối với các mô hình đô thị khép kín, biệt lập – vốn từng phổ biến trong phát triển nhà ở ven sông. Việc hoán đổi một căn shophouse đóng kín thành một không gian mở cộng đồng là một cử chỉ can thiệp có tính biểu tượng cao, rằng kiến trúc không chỉ là phương tiện tạo hình, mà còn là công cụ thay đổi mối quan hệ giữa con người và môi trường sống của họ.






























