Không hiểu do tiết trời cuối năm se lạnh, hay do tâm trạng mà nhiều người cho rằng, thường từ tháng 11 những kỷ niệm hay ùa về, gợi nhớ, bâng khuâng rồi kéo dài đến tết. Có thể dễ dàng thấy điều này trên trang Facebook, thôi thì trăm hoa đua nở hình ảnh, âm thanh, màu sắc của cái gọi là mùa để nhớ.
Qua 20 tháng 11, nào hoa, quà, lời chúc, kỷ niệm nở rộ. Ai cũng tranh nhau có một thời đi học thế này, thế khác. Kỷ niệm mái trường, thầy cô và lũ học trò “nhất quỷ nhì ma” kể hoài không hết. Chuyện vui nhất cho đến buồn nhất. Phần thưởng cho đến trận đòn. Sau đó bùi ngùi, biết thương thầy cô là lúc bị đời quăng quật tơi bời mới nhận ra, thời êm đềm nhất mà không biết… tận hưởng!
Vừa xong 20 tháng 11 của người Việt trong nước liền đến lễ Tạ ơn của người Việt ở Mỹ. Có clip cho thấy hai dòng xe như dòng sông ánh sáng trên xa lộ ở Los Angeles, khi người Mỹ về thăm gia đình trong dịp lễ Tạ ơn. Người ta ước tính có gần 50 triệu người đi vào dịp này, trong đó 90% lái xe về thăm gia đình.
Ý nghĩa chính của ngày lễ Tạ ơn là mừng được mùa, tạ ơn Thiên Chúa cho cuộc sống no đủ, an lành. Còn là ngày lễ biểu trưng cho huyền thoại lập quốc của người Mỹ; biểu hiện cho sự đoàn kết quốc gia, không phân biệt sắc dân, cảm thông với người nhập cư… Người Mỹ vốn “nguyên bản” cũng là người tha hương, vượt qua cái chết, số phận tìm vùng đất mới nên họ thông cảm cho người mới đến.
Người Việt trên đất Mỹ tề tựu con cháu, gia đình họp mặt với ý nghĩa tạ ơn vùng đất cũ đãi người mới. Những clip, hình ảnh được đưa lên Facebook vui vẻ, đầm ấm, đẹp rạng ngời. Nhà đông con cháu tụ tập ăn uống, hát ca, cười nói. Con đưa phong bì lì xì chút quà mọn con biếu ba, công khó, khổ nhọc không gì bù đắp được. Ba cầm mà rưng rưng, quay sang ôm mẹ, hôn lên tóc bà cái hôn tình nghĩa, yêu thương, kề vai sát cánh vượt qua bao khó khăn, hoạn nạn.
Tháng cuối cùng chuẩn bị Giáng sinh. Mùa đong đầy kỷ niệm, hạnh phúc và cả thú đau thương qua những bài hát Giáng sinh. “Cùng em đi lễ đêm nay/Đêm nhân gian ấm nhờ đôi tay mình”, có mùa Noel đôi ta bên giáo đường để rồi tất cả đã trở thành kỷ niệm không tìm gặp lần thứ hai.
Mùa kỷ niệm cho tất cả mọi người. Noel trước cả gia đình cùng đi chơi. Noel sau đã thiếu một, hai người. Có thể là đi học xa, có thể là không còn nữa. Niềm vui, nỗi buồn luôn song hành trong cuộc sống. Vậy mà, chẳng ai nghĩ ra để hiểu phải trân trọng khoảnh khắc hôm nay vì sau đó tất cả sẽ trở thành mùa để nhớ!
Bởi vậy, thời điểm cuối năm luôn khiến con người bồi hồi. Hạnh phúc hôm nay nhớ những ngày trong quá khứ sầu khổ về một người gây cho mình quá nhiều đau đớn. Yêu điên cuồng, say đắm, dành hết cho người ta bao thứ ngọt ngào để đổi lại chỉ toàn cay đắng, bẽ bàng khi phát hiện ra sự thật phũ phàng.
Hay, đau khổ hôm nay lại nghĩ về những ngày hạnh phúc, tay trong tay. Nghĩ lại không phải để cay đắng hay hờn trách mà thấy mình cần phải khác đi, mạnh mẽ, cần quên những gì không đáng nhớ.
Khi con người biết chấp nhận cuộc đời vốn nó là như thế, phải như vậy thì đôi khi những sự việc như bát nước đã đổ đi rồi. Không phải ai cũng biết khác đi so với hôm qua. Mới vừa nói câu cần kiềm chế, thôi buông bỏ, xóa hết cho tâm trí nhẹ nhàng… sau đó lại tức điên lên khi chợt nghĩ đến một thái độ, hành động, lời nói của ai đó.
Dở trang tử vi vui, hôm nay nó khuyên mình phải bình tĩnh mới giải quyết được vấn đề một cách nhẹ nhàng. Thuộc lòng câu khuyên vậy mà không biết từ đâu, máu nóng dồn lên, xôi hỏng bỏng không!
Mùa để nhớ là vậy. Thời điểm cuối năm, tiết trời se se nhẹ nhàng, bảng lảng… dễ khiến con người có nhiều tâm trạng. Nhìn lại để hiểu mình, biết người và tập khác đi so với hôm qua. Nhiêu đó thôi đã thấy quá khó.
Nghĩ được mà nhiều khi làm không được!