Năm 2017 đã qua, bốn mùa xuân hạ thu đông trôi đi rồi lại xuân, giáp vòng chu kỳ thời gian của 365 ngày. Có nồng nhiệt hay hờ hững đón năm mới thì thời gian cứ thế lững thững trôi, là bạn đồng hành với con người, từ sáng sớm cho đến tối khuya, học hành, làm việc. Con người dường như lúc nào cũng lo ngay ngáy, từ bữa sáng hối thúc con cái dậy nhanh, ăn sáng, đến trường cho đến công việc, không biết có kịp tiến độ hay vỡ kế hoạch. Bà nội trợ tính toán bữa cơm kịp mọi người tề tựu đông đủ. Học trò, thầy cô giáo phải bảo đảm nội dung đúng kỳ thi, kết thúc năm học…
Xây dựng kế hoạch năm năm, rồi bóc tách từng năm để thực hiện, sao cho cuối cùng có một bảng tổng kết nói lên được con số vượt hay chí ít cũng bằng năm trước, cố gắng không có số âm. Con người quan tâm tới thời gian một cách sốt vó và cả lúc rảnh rỗi phải giết thời gian bằng những việc vô bổ. Rõ ràng, thời gian là thứ quý nhất mà nhiều khi con người cố tình không muốn biết đến sự hiện diện của nó. Ngồi bấm trò chơi chút xíu, chưa thắng ván nào đã mấy giờ liền. Gọi điện qua messenger không mất tiền nên tha hồ “tám”. Nói câu tạm biệt, coi lại con số hiện lên hơn ba giờ chuyện không dứt. Sáng cà phê với bạn, chưa kịp gì đã thấy trưa. Chiều mới loay hoay chút xíu chưa xong việc gì đã thấy tối…
Thời gian không thèm lên tiếng nhắc con người mà để con người tự giác nhận ra đã sử dụng thời gian thế nào! Đôi khi con người nhìn lại việc mình đã sử dụng thời gian thì thường có nhiều hối tiếc. Thế nhưng, hối tiếc là vậy, rút ra bài học kinh nghiệm nhưng chưa chắc con người đã biết khắc phục để nhắc mình sử dụng tốt thời gian. Thời gian cũng không bao giờ lên tiếng trách móc con người đã tiêu phí nó một cách vô lý, bừa bãi. Mà, cái bao dung của thời gian còn là liều thuốc chữa lành vết thương, là sự nhiệm màu của lòng vị tha, buông bỏ, biết nói lời yêu thương khi vẫn còn kịp.
Nhớ lại, từ cuối năm ngoái mối quan hệ mình với người đó có chiều hướng xấu đi, cuối cùng đỉnh điểm và nói lời chia tay. Khi ấy mình đã buồn khổ thế nào, day dứt ra sao, dằn vặt mất ăn, mất ngủ. Rồi thời gian lặng lẽ như người bạn đồng hành sớm tối có nhau, thủ thỉ với mình những lời vỗ về, an ủi, động viên, gắng quên để nghĩ về phía trước, đường còn dài, biết bao người sẽ gặp. Thời gian chữa lành vết thương của trái tim. Cuối năm nay gặp lại người ấy, thấy lòng mình dửng dưng, nguội lạnh. Nghĩ và nhớ lại những cơn bùng nổ khi ấy, không hiểu tại sao mình lại như thế!
Nhiều người nói vui, đừng bao giờ có ý nghĩ quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Có nghĩa là mình nuôi mối thù canh cánh bên lòng vượt thời gian. Bỏ, quên đi, chuyện qua rồi xóa vĩnh viễn trong bộ nhớ, lấy chỗ trống chỗ để ghi chuyện khác. Nói thì dễ lắm nhưng đôi lúc thời gian cũng quay trở lại, cứa vào vết thương mỗi khi trái gió trở trời, nhói đau, càng cố quên lại càng khiến nhớ. Lý trí bảo rằng bỏ đi mà trái tim cứ muốn giữ lại khiến mình bị dằn vặt, khổ sở.
Trạng thái tình cảm ấy đều là bình thường bởi tâm lý con người mong manh, cho dù cứng cỏi đến đâu cũng có lúc yếu lòng. Cái hay của thời gian không chỉ lời khuyên bảo nhẹ nhàng mà mỗi ngày qua đi, cảm xúc cũng dần phai đi để thấy rằng, việc gì đã qua cần phải cho qua.
Và như thế, con người vui mừng đón chào năm mới cũng là đón chào những trạng thái cảm xúc mới, tốt đẹp hơn và hy vọng màu nhiệm thời gian sẽ xóa hẳn những nỗi buồn, thất bại, đắng cay cũ để làm mới lại mình. Quy luật bình thường của cuộc sống khiến con người tồn tại.
Nói lời vui, chúc câu may mắn cho ngày đầu năm là vậy. Cho đi và nói lời yêu thương luôn luôn khiến cuộc sống nhẹ nhàng hơn buông ra những câu nặng nề gây khó chịu. Ai cũng biết điều đó mà sao cứ phải nói lời hối tiếc để rồi trông chờ vào màu nhiệm thời gian?