Có một khu nghỉ dưỡng tuyệt đẹp ở vùng đất trung du không xa thủ đô Hà Nội, nơi mà thời gian gần đây đã trở thành điểm đến được ưa thích của nhiều gia đình, nhiều lứa đôi vào những dịp lễ, tết. KTS Nguyễn Luận – người chịu trách nhiệm về quy hoạch – thiết kế khu nghỉ dưỡng này, đã gửi cho Nội Thất số Xuân Quý Tỵ câu chuyện kể lãng mạn về một đôi lứa đã có những ngày thật êm đềm ở vùng đất này. Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.
Vĩnh ngả lưng trên chiếc đệm nâu nhạt, tay với ly Château Margaux, thả lỏng người hớp một ngụm. Men rượu lễnh loãng tan trong âm hưởng của câu ca quan họ mời gọi day dứt “…người ở đừng về…,” vọng từ đêm Liên hoan âm nhạc dân gian vùng Bắc Sông Hồng tổ chức ở Flamingo Đại Lải Resort. Anh đứng dậy đẩy cửa, bể bơi phía trước nhà hắt một quầng sáng vào đêm đen. Bên ngoài trời hơi lạnh, anh liếc mắt vào trong, Loan vẫn đang ngồi trước lò sưởi của chiếc bungalow trong khu Lakeview. Lớp thân cọ sần sùi ốp mặt ngoài như giữ ấm hơn cho không gian nội thất. Loan cứ yên vị mặc cho hơi lạnh vừa mới thoảng lướt trên mặt.
Cả 14 bungalows ở khu Lakeview đều bật sáng trong đêm, như nhắc nhau cùng thức với trời đêm Đại Lải. Mặt hồ Đại Lải chớp choáng ánh sáng, hắt bóng những hàng thông cồ xuống mặt nước.
Hai tổ hợp nhà nghỉ – bungalow – một ở bán đảo Bắc, với 14 nhà nghỉ hướng ra mặt hồ hợp thành khu Lakeview Villas; một ở trên đồi Thiền với 12 nhà nghỉ khống chế điểm cao, núp bóng rừng thông trên đồi và mở trường thị giác về phía hồ trung tâm rộng 5 hécta, là khu Hilltop Villas. Hai tổ hợp nhà nghỉ này cùng với hai công trình đã đưa vào sử dụng: nhà hội nghị và bãi tắm, thảm cỏ bát ngát cho các sự kiện cộng đồng từ 500 đến 2.000 người tham dự, đã khép kín chu trình dịch vụ du lịch MICE ở Flamingo Đại Lải Resort. Tất cả các công trình này đều theo một triết luận kiến trúc sinh thái và cảnh quan rộng. Toàn bộ 26 bungalow đều được dựng và ốp bằng thân cây cọ, mái lá cọ, nội thất ốp gỗ keo rất sẵn nơi đây. Bể bơi trước nhà, vườn tắm mở với đất trời cây cỏ phía sau. Thiên nhiên len sâu vào các góc khuất của đời sống thường nhật.
Vẻ gồ ghề, sần sùi của thân cọ bao quanh nhà nghỉ được các bức tường đá tự nhiên nặng chắc đệm bè trầm, xướng lên một âm điệu bản địa thiên nhiên miền trung du. Các dải cây nhiều sắc màu uốn lượn trườn bò ven mép hồ hay ở các giao tuyến trong nhà và ngoài vườn, các khóm hồng leo rực rỡ treo nơi cổng vào, các khóm cúc mặt trời vàng rực nổi bật trên nền cỏ xanh dương của các gò đất; các điểm màu, vệt màu phớt nhẹ như các nốt luyến láy, tất cả như một bài ca, một bài ca thị giác ngợi ca cảnh sắc miền cọ trung du, một bài tín ca trung du.
Vĩnh gọi Loan ra vườn. Cô khoác vội chiếc áo lông vũ Dolce Gabbana, chân bước nhẹ trên con đường sỏi hai màu đen trắng. Các vệt sỏi màu dài mút mắt đan quyện, uốn lượn theo các biến ảnh cảnh quan, day dứt như không muốn rời nhau.
– Sao anh lại ra vườn trong đêm lạnh? – Loan hỏi.
– Em có thấy trong đêm khu vườn trở nên huyền ảo hơn không. Ánh sáng hắt lên các sườn gò, vạch trong không gian các đường cong lung linh như những vầng trăng khuyết trong đêm Noel. Khu vườn ngập đầy bóng trăng huyền ảo. Các vệt đá định hướng ban ngày khiêm nhường dựa bóng cây lộc vừng, ban đêm lại bừng rực lên như các tảng hổ phách khổng lồ, chiếm ngự cả không gian khu vườn trung tâm dập dềnh các sóng cỏ, sóng gò đất cong cong…
– Nhưng em thích những ngày chớm thu hơn, khi những chùm nắng mật ong vàng rót xuống các đóa dạ yến thảo, nhuộm vàng các cánh hồng leo… làm cho lối vào nhà lung linh, đài các như chiếc vương miện ngự trước ngôi nhà. Rồi sau khi đạp xe thăm thú Hilltop hay bãi tắm, lượn vòng rừng thông caribe, em về đắm mình trong bể bơi hay nằm dài trong bể tắm đá nguyên khối với trời trong mây trắng và bóng cây lim-ba. Lòng em thấy nguyên tịnh, hư vô. Thích hơn cái huyền ảo của anh…
Vĩnh vẫn bước nhẹ, lặng yên, tay khoác trên vai Loan. Trong cái yên tịnh chuyển giao của hư không và thời gian, vọng lên đâu đó âm giai của câu hát ghẹo da diết: “…anh về anh phải ra ngay/ mối sầu anh để ngoài này cho em…”. Tai vẫn nghe mà trong tâm Vĩnh vẫn chưa ngộ ra điều gì đó mơ hồ. Anh gọi người trực đêm, lấy xe điện, đưa anh và Loan lên khu Hilltop.
– Anh chị lên đồi Thiền à? – Người trực đêm hỏi.
– Anh nói gì cơ? – Vĩnh hỏi lại, rồi như chạm vào điều gì đó, giật mình lẩm bẩm: Ừ, đúng rồi, đồi Thiền, Thiền…
Thì ra trong các khoảnh khắc chuyển giao thời gian, con người tự trở về với bản thể của mình. Tín hiệu chuyển giao đẩy anh chạm vào lằn ranh âm dương của bản ngã. Giây phút tự tại, tĩnh tâm đưa anh trở về những ngày tháng Tư Nhâm Thìn, khi lần đầu Vĩnh đến Hilltop Villas – đồi Thiền Flamingo Đại Lải.
Bàng hoàng trước hàng ngàn thân cọ xếp ngang tạo nên các khối nhà nghỉ sang trọng, sắc màu rực rỡ của cây hoa bao quanh, anh tự nghĩ sao nơi đây người ta lại gọi là đồi Thiền. Rừng thông xoãi dần xuống hồ trung tâm, các bungalow nép mình dưới bóng thông. Một con đường sỏi hai màu lượn trong rừng thông tĩnh lặng. Lớp lá thông dày nâu đậm như tấm thảm nhung thiên nhiên hấp thụ mọi sự ồn ả của đời thường. Yên, lặng, tĩnh và riêng tư, đúng là Thiền…
Từ trên cao nhìn xuống, những lớp mái xanh của các biệt thự xếp chồng như ruộng bậc thang ở Mù Căng Chải. Cũng là bể tắm trước nhà, nhưng ở trên cao nhìn xuống cái cảm giác ngâm mình trong nước như nhấc bổng ta lên không trung. Chiếm ngự độ cao mãi luôn là khát vọng của con người.
– Em đã lên khu Hilltop Villas chưa? – Vĩnh khẽ hỏi.
– Chưa, hồi đó anh đi với ai chứ có đưa em đi đâu – Loan đẩy nhẹ tay Vĩnh như thoáng dỗi.
– Không phải đâu, hồi đó anh lên đây một mình, đi công chuyện.
Với lại ý anh là, đêm đông thế này mà em ngâm mình trong cái bể đá nguyên khối đầy nước ấm ở bungalow Hilltop thì mới cảm nhận hết cái thú nơi đây. Cũng có vườn tắm ngoài trời cho ngày nắng và bể tắm trong nhà khi trời lạnh. Rồi sáng mai khi tia nắng sớm vờn đôi khóe mắt, các khóm hồng tỷ, hồng phấn, tường vi… khoe sắc vươn cành chào em ngày mới. Cả một khoảng trời mênh mông mở ra trước mắt. Xa xa là sắc chàm của Tam Đảo, dưới đất ngát màu xanh của các thảm cỏ nhung đan cài sắc vàng rực của hoa lạc tiên, sắc tím ngát của hoa mắt nai… Thanh thản và trong vắt khí trời nơi đồi Thiền, lịch lãm, bình dị mà đa sắc của cảnh quan Hilltop Villas ở Flamingo Đại Lải Resort…
Chiếc xe điện bươn chậm trong đêm, quệt một vệt sáng tròn nơi cuối đường. Bar đồi Thiền chênh vênh các quầng sáng hồng tím. Âm điệu cổ điển treo trong thinh không, tiếng chạm ly điểm nhịp các dòng thoại thì thầm. Vĩnh đỡ Loan xuống xe, đưa Loan vào bar, gọi hai ly Chateau du Domaine, chạm ly và nhỏ nhẹ:
– Em có nhận thấy Thiên đường ở đây không, em có cảm nhận được đêm nay thanh khiết và diễm tình như bài tín ca của chúng mình không?
(Hà Nội, những ngày cuối năm Nhâm Thìn)
- Bài KTS Nguyễn Luận, Ảnh Tâm Minh
Flamingo Đại Lải Resort
Xã Ngọc Thanh, huyện Phúc Yên, tỉnh Vĩnh Phúc
Thiết kế: KTS Nguyễn Thượng Quân và cộng sự
Phòng Quy hoạch kiến trúc, Công ty cổ phần đầu tư Hùng Vương
63 Hàng Trống, Q. Hoàn Kiếm, Hà Nội