Ngôi nhà nhỏ nằm giữa khoảng vườn rộng rãi ở huyện Lương Sơn, tỉnh Hòa Bình này dường như là một mẩu vàng tấm đọng lại trong trào lưu mua đất, vạt đồi, xây tường rào rồi… để đó đã và đang diễn ra từ khoảng chục năm trở lại đây tại Hà thành.
Trong cái “phong trào” rầm rộ về các tỉnh bán sơn địa xung quanh để lập trang trại mà không hẳn là từ nhu cầu nghỉ ngơi chính đáng sau những ngày làm việc mệt nhọc ấy, đa phần các chủ nhân thường khi quyết định mua đất đâu đó chỉ nghĩ ngay tới biểu đồ tăng không ngừng của giá đất, tới những hợp đồng chuyển nhượng.
Dù chưa có thống kê chính xác, cũng có thể ước tính khoảng 70 – 80% số trang trại hiện vẫn chỉ xây xong tường rào rồi để đó, trồng thật nhiều cây ăn trái lưu niên rồi mướn chính chủ đất cũ canh tác, chăm bón chờ thời cơ hưởng lợi… Cuối cùng chỉ còn lại những người đủ kiên nhẫn và tình yêu với cơ ngơi ngoại ô của mình mới tạo nên một công trình nào đó thật sự mang dấu ấn riêng và phục vụ chính đáng cho nhu cầu rất thực tiễn: một ngôi nhà ở xa chốn phồn hoa cho những ngày, những giờ thảnh thơi giữa thiên nhiên.
Xung quanh ngôi nhà này là những khoảnh đất lùng bùng hàng rào kẽm gai trơ gan cùng mưa nắng, là nhiều tòa biệt thự sặc sỡ ngất ngưởng vươn lên trên nền đất sỏi. Khuất nẻo và lặng lẽ, toàn bộ khu nhà nghỉ này chìm khuất trong tán lá xanh, sau hàng tường cao và cánh cổng kết từ những thân tre già, gợi về một cổng làng thuở xưa ở đâu đó quanh vùng chiêm chũng Nam Hà; Thái Bình… Một phiến đá granite thô nhám dựng đứng bên ngoài là chi tiết cho biết đôi điều về chủ nhân, vốn xuất thân từ nghề kinh doanh đá xẻ.
Bên trong khuôn viên là lối đi lát đá chẻ và ngôi nhà một tầng lợp ngói, được thiết kế phảng phất phong cách của những ngôi nhà vùng Bắc Âu. Tất cả đều đơn giản tối đa: sàn lát gạch đỏ, khuôn cửa gỗ mở rộng hướng thẳng vào phòng khách được ngăn cách với phòng ăn – bếp chỉ bởi một bức tường trang trí đá granite giả lò sưởi giữa nhà. Không sử dụng đồ nội thất cầu kỳ, không có những họa tiết phức tạp, các không gian chức năng của ngôi nhà này đều phù hợp với mục đích xây dựng nó: là nơi đi về trong những ngày nghỉ của gia đình.
Với mục đích ấy, gần như mọi sinh hoạt tại đây đều gắn chặt với thiên nhiên bên ngoài. Ngay cả khách đến chơi cũng thích ngồi trên mấy bộ bàn ghế tạc từ đá phiến bên hông nhà, kề sát bên là vườn cây lưu niên mùa nào quả ấy: khế, ổi, bưởi… Khoảng sân trước nhà dành cho thú chơi cây cảnh của chủ nhân với một gốc lộc vừng đã đủ tuổi để rủ dây hoa sát đất, hàng cau vua chạy thẳng từ cổng chính ngang sân ra ao, và rải rác tô điểm cho tổng thể chung của vườn là chậu mai vàng, là những bụi trúc vàng óng ả và chuối rừng nở xòe hoa đỏ…
Những ngày nghỉ về đây, tự tay tỉa tót giò lan, nhặt lá cho cây mai vàng, có lẽ chủ nhân của khu nhà đã tận hưởng được niềm vui đích thực mà khu nhà nghỉ mang đến cho anh.
– Hình ảnh: Long Tuyền
- Xem thêm: Một cõi phong lưu