Đã làm người khó ai thoát khỏi tính ghen tỵ, đố kỵ. Ghen tỵ hình thành khi thấy người khác hơn mình và phản ứng đầu tiên là đi nói xấu người đó. Nhiều người thú nhận mình đã từng như thế và nhiều năm sau, suy nghĩ lại mới thấy, chẳng để làm gì, chỉ khiến mình khổ, nhỏ nhen, dằn vặt. Thế nhưng, để thoát khỏi việc ghen tỵ không phải dễ. Để có cái nhìn công bằng với mọi người trong xã hội không phải ai cũng làm được điều này.
Thời của công nghệ thông tin, được sự hỗ trợ của bàn phím và các trang mạng xã hội, con người như càng thỏa được nỗi ghen tức tỵ hiềm khi có điều kiện bóng gió đối thủ hay thậm chí đánh đòn trực tiếp luôn. Phải làm sao cho bên kia thật đau và mình thì hả hê mới đạt yêu cầu.
Câu chuyện kể, một người có tính hay đố kỵ, không thích ai hơn mình, một hôm bắt được con cá vàng. Cá vàng năn nỉ ông thả ra và cho ông ba điều ước, tuy nhiên nếu ông được một thì người hàng xóm với ông sẽ được hai. Ông ta đồng ý và đem cá vàng thả ra sông. Điều ước thứ nhất ông ước có một ngôi nhà to đẹp với nhiều người phục vụ. Quả đúng như thế, khi ông trở về, ngôi nhà của ông đẹp lộng lẫy, tráng lệ, nguy nga với người ăn, kẻ ở phục vụ đến từng chuyện nhỏ. Thế nhưng, nhìn sang nhà hàng xóm ông ta thấy người kia có đến hai tòa nhà đẹp không kém và người phục vụ cũng nhiều gấp đôi. Lòng ghen tỵ nổi lên, với ý nghĩ nhờ mình mà nó mới được như vậy, ông ta tức lắm.
Quay trở ra sông gặp cá vàng, ông ước thêm một điều ước nữa là làm sao có được một bồ thóc. Khi về nhà ông lại thấy nhà hàng xóm có gấp đôi. Cơn giận dữ của ông lên đến đỉnh điểm. Điều ước cuối cùng khi ra sông gặp cá vàng, ông xin cho ông bị mù một con mắt. Cá vàng đồng ý, và ông rất hả hê khi giờ đây mình có một mắt ngon lành hơn ông hàng xóm vì hắn thì bị mù.
Chỉ là câu chuyện kể mang tính ngụ ngôn nhưng để thấy rằng, chính tính đố kỵ đã làm khổ con người. Bất cứ ai trong cuộc đời, điểm lại sẽ có không ít hơn một lần mình nhìn người khác bằng con mắt không thiện cảm vì người ấy hơn mình. Khi đó, mình chẳng nghĩ gì đến bản thân mà chỉ chăm chú kẻ kia, xem hành tung họ như thế nào, chờ sơ hở của họ để “hê” lên cho cả làng cùng biết. Hả hê khi kẻ ấy gặp thất bại…
Tiếng là bạn bè trên Facebook chứ con người còn ganh tỵ dò xét đến từng câu bình luận trên trang của “bạn”, soi mói ai đã bấm “thích” và để tâm, nếu lên đến đỉnh điểm có thể hủy kết bạn hay chặn những người đã bấm thích nữa cơ.
Cái tính đố kỵ khiến con người khổ sở và làm sao thoát ra khỏi nó phải nói rất khó. Tuy nhiên, việc gì cũng có giai đoạn, trạng thái giống như khi yêu hay bị tình phụ vậy. Thời gian khiến nguôi ngoai khi một ngày nhận ra trong lúc mình bị dằn vặt khổ sở thì kẻ ấy vẫn nhơn nhởn nói cười, quần áo đẹp, vui vẻ, câu trạng thái nào trên Facebook cũng thấy long lanh như chọc tức mình. Vậy là tỉnh ngộ. Thế nhưng để vượt qua và tạo trạng thái cân bằng không phải dễ, không phải tỉnh được ngay. Một ngày nhìn lại thấy lòng lạnh băng mà không hiểu tại sao thời gian ấy mình khổ sở, dằn vặt như thế, quá vô duyên!
Không thể trách cứ một người có tính đố kỵ, ganh tỵ mà hãy xem đó là phản ứng tâm lý bình thường của con người. Vấn đề là làm cho con người “tỉnh” ra là điều không dễ. Tạo cho mình bình tâm trong bất cứ chuyện gì khi mà xã hội ngày càng có những điều dễ khiến phải nổi máu sân si. Thế nhưng, khó cũng phải tập. Tập nhìn đời bằng đôi mắt công bằng, tập cho đến khi nào thật sự biết “chung vui” với hạnh phúc người khác, biết ngừng lại… lúc ấy mới đúng an nhiên. Nhiều người còn cho rằng khi biết bình tâm thì đã muộn, thấy mình phí hoài tuổi xuân cho những điều quá ư vặt vãnh mà lúc ấy lại thấy rất hào hứng.
Giữ cho cái tâm được an đâu phải ngày một, ngày hai mà có?