Trong một căn hộ nhỏ nhắn 2 phòng ngủ giữa lòng đô thị, kiến trúc sư Trung Trần chọn cách đối thoại với không gian bằng sự lặng lẽ, tiết chế. Không ồn ào phô trương, anh mượn tinh thần Japandi – sự giao thoa giữa tối giản Bắc Âu và thiền vị Á Đông – để kiến tạo nên một thế giới nội tâm, nơi ánh sáng và vật liệu có thể “thở”.
Với diện tích khiêm tốn, bài toán đặt ra không phải là làm thế nào để “đẹp hơn”, mà là “nhẹ đi”. Vì vậy, phương án thiết kế theo phong cách Japandi đã nhanh chóng được đề xuất – tinh giản, nhưng vẫn ấm áp, có chất Châu Á nhưng không nặng hình thức. Chủ nhà đồng tình ngay khi bản vẽ đầu tiên được hé lộ.
Tông nền của không gian là màu kem xám trung tính, kết hợp gỗ tự nhiên và giấy dán tường Nhật, nhấn bằng vài mảng gạch gốm vàng thủ công tạo điểm xuyến. Cảm giác thoáng đãng nhưng không nhạt nhoà. Một sự tĩnh lặng có chiều sâu – như bề mặt hồ không gợn nhưng phản chiếu cả bầu trời.
Một trong những chi tiết thú vị là vách gỗ caro – ban đầu chỉ nhằm che đi hướng nhìn vào toilet (vốn không thể di dời). Nhưng bằng cách ghép chồng hai lớp gỗ, chi tiết này bỗng mang một chiều sâu thị giác thú vị, tạo thành đường dẫn ánh sáng và nhịp điệu cho toàn bộ không gian sinh hoạt chung.
Ngay cả cánh cửa toilet cũng được xử lý thành hai lớp – không phải để phô trương, mà để “ẩn đi” một cách duyên dáng. Với Trung Trần, thiết kế tốt không phải là thứ khiến người ta trầm trồ, mà là thứ khiến mọi thứ khác trở nên… đúng chỗ.
Đó là lý do vì sao chân bàn ăn được làm bằng resin trong suốt – vật liệu vốn ít dùng trong nội thất nhà ở tại Việt Nam. “Tôi muốn bàn ăn không chiếm diện tích thị giác. Nó phải như bay lơ lửng, và ánh sáng khúc xạ qua chân bàn sẽ tạo hiệu ứng sống động mỗi chiều.” – anh nói.
Chút vàng gốm và xanh rêu cũng được khéo léo đan xen – không phải để nổi bật, mà để không gian có chút sinh khí, chút “đời” và cảm giác gần gũi với thiên nhiên.
Trung Trần không ngần ngại thừa nhận rằng khoảnh khắc yêu thích nhất của anh là khi ánh sáng chiều xiên vào băng ghế gỗ sát cửa sổ – nơi mà chủ nhà cũng chọn làm vị trí yêu thích nhất: đọc sách, nghe nhạc, ngồi im nhìn trời.
Thiết kế – suy cho cùng – không phải để trưng bày. Nó là khung nền cho đời sống riêng tư, nơi mọi cảm xúc được sống đúng nhịp của mình.
Một triết lý sống – nhỏ, chậm và tinh tế
Với căn hộ nhỏ này, Trung Trần không chỉ kiến tạo không gian – anh đang vẽ nên một tinh thần sống. Không gian ấy không đòi hỏi phải hiểu mới cảm được, mà đủ êm để ai cũng có thể bước vào, thở nhẹ một nhịp và nói: “Ừ, ở đây… thấy yên.”